Linh nhìn sâu vào ánh mắt Tuấn để tìm một câu trả lời. Nhưng anh lướt qua cô, như một người lạ, dửng dưng, vô hồn… Anh bận rộn nắm tay vợ mình đi gặp gỡ quan khách. Linh cố an ủi mình: “Chỉ là diễn kịch, chỉ là diễn kịch mà thôi”.
1 tháng sau khi Tuấn nghỉ việc, Linh và Tuấn ít gặp nhau hơn. Hàng ngày anh vẫn nhắn tin, điện thoại hỏi thăm Linh nhưng việc gặp bên ngoài thì hạn chế bởi Tuấn quá bận. Linh cũng hiểu cho điều đó. Tuấn kể, anh sẽ mở công ty riêng, làm Giám đốc, tự mình kinh doanh. Chỉ có như thế mới khiến anh cảm thấy tự tin khi sánh vai cùng Linh thôi.
Nói về chuyện ly hôn của Tuấn và vợ, Linh cũng bồn chồn, lo lắng. Tuy nhiên, cô không muốn giục giã... Cô đã tử tế đến mức này, đợi chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao. Nếu cô thúc ép, cô sẽ chính thức biến mình trở thành kẻ chen chân vào gia đình anh.
Vài hôm trước, vợ Tuấn có nói với Linh rằng, họ chưa làm thủ tục ly hôn được vì còn rắc rối một số giấy tờ, pháp lý... Tuấn đang mở công ty, cũng không muốn lằng nhằng. Thấy vậy, Linh mừng thầm trong bụng vì dù sao vợ Tuấn cũng là người phụ nữ tử tế. Hai bên tuy không còn tình yêu nhưng ít ra cũng luôn cố gắng vì nhau sau khi đã tính tới chuyện ly hôn.
Ở cái tuổi không còn trẻ, Linh đã tính đến chuyện có con. Thực ra, cô cũng không còn quan trọng việc có bầu trước khi cưới nữa. Vấn đề là hạnh phúc mà hai người có với nhau chứ không phải là lời thiên hạ nói. Nhưng khi nghe Linh đề nghị như vậy, Tuấn gạt đi. Anh bảo không muốn đứa con sẽ phải chịu lời gièm pha của người đời. Bởi vì dù sao, trước pháp luật, giờ đây anh vẫn đang là chồng của người đàn bà khác, chuyện có con với Linh là một điều không nên. Đứa bé sau này sinh ra cũng bị ảnh hưởng. Nếu đã yêu thương và chờ nhau đến giờ, hãy học cách đợi thêm một thời gian nữa.
Cô đã tử tế đến mức này, đợi chờ thêm một thời gian nữa cũng không sao. Nếu cô thúc ép, cô sẽ chính thức biến mình trở thành kẻ chen chân vào gia đình anh. (Ảnh minh họa)
Bẵng đi hơn 2 tháng, Linh hầu như không được gặp Tuấn. Sự liên lạc giữa hai người chỉ còn là những tin nhắn vội vàng vào cuối ngày. Cô bắt đầu chạnh lòng, thấy tủi thân và hơi lo ngại. Nhưng rồi cô lại tự nhủ với mình: "Yêu là phải có niềm tin".
Một buổi sáng cuối tuần, trong khi Linh đang vùi đầu vào chăn để ngủ nướng, Linh nhận được điện tin nhắn từ Tuấn. Dễ cũng phải tới cả tháng nay rồi cô còn chưa được gặp anh. Cô tủi thân nhưng phải hiểu cho người đàn ông mà mình yêu. Anh còn đang bận ổn định lại cuộc sống, và chỉ khi đó, hai người mới có thể đến bên nhau.
Cô tủi thân nhưng phải hiểu cho người đàn ông mà mình yêu. Anh còn đang bận ổn định lại cuộc sống, và chỉ khi đó, hai người mới có thể đến bên nhau. (Ảnh minh họa)
Nhìn dòng tin nhắn với nội dung: “Thứ ba tới, công ty mà anh làm Giám đốc sẽ chính thức đi vào hoạt động. Em phải đến để chung vui với anh nhé” – Linh đã mỉm cười. Từ khóe mắt cô,những giọt nước mắt cứ lăn dài… Cuối cùng, thì ngày đó cũng đến rồi. Chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa thôi, chuyện tình của cô và Tuấn có thể đi tới đích được rồi.
***
Ngày hôm đó, Linh chuẩn bị từ sáng sớm. Cô lựa chiếc váy màu đỏ rực rỡ, tôn lên vóc dáng đáng ngưỡng mộ của mình. Linh muốn mình thật xinh đẹp khi xuất hiện cùng Tuấn trong ngày trọng đại này. Dù sao, những gì Tuấn có ngày hôm nay cũng có một phần không nhỏ công sức của Linh. Bất giác, cô thấy mình hệt như người vợ của anh vậy.
Công ty do Tuấn mở không quá to, nhưng ngày hôm đó cũng đông người đến dự. Linh xuất hiện và cảm thấy mình có đôi phần lạc lõng. Và rồi, điều khiến cô chết lặng chính là khoảnh khắc Tuấn xuất hiện. Anh khoác tay vợ mình, bước vào trên thảm đỏ đầy kiêu hãnh và tự hào.
Trong phút chốc, Linh có cảm giác trái tim mình như có ai bóp nghẹt. Nhìn họ lúc này không giống một đôi vợ chồng sắp đi tới bờ vực của sự đổ vỡ. Linh nhìn sâu vào ánh mắt Tuấn để tìm một câu trả lời. Nhưng anh lướt qua cô, như một người lạ, dửng dưng, vô hồn… Anh bận rộn nắm tay vợ mình đi gặp gỡ quan khách. Linh cố an ủi mình: “Chỉ là diễn kịch, chỉ là diễn kịch mà thôi”.
Linh cố an ủi mình: “Chỉ là diễn kịch, chỉ là diễn kịch mà thôi”. (Ảnh minh họa)
Trước đông đảo mọi người, Tuấn đầy tự tin giới thiệu về công ty. Anh không quên dành cho vợ cái nhìn tình tứ và nói lời ngọt ngào: “Có được ngày hôm nay, tôi phải cảm ơn sự hi sinh rất lớn của vợ tôi. Cô ấy đã vì tôi mà làm rất nhiều điều. Thậm chí cô ấy cũng đã dồn cho tôi một khoản tiền lớn để tôi mở công ty này…”
Tai Linh như ù đi. Cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Cô như trở thành người vô hình trong câu chuyện này. Linh chạy vội tới, kéo Tuấn ra một góc. Nhưng vợ anh không phải vừa, chị ta đi theo Tuấn, nắm chặt lấy tay anh như một cách đánh dấu chủ quyền:
- Thế này là sao? Anh nói cho em nghe đi?
- Anh… xin lỗi. Anh và vợ sẽ quay về bên nhau. Bọn anh sẽ kinh doanh, làm ăn và nuôi dạy các con… Chuyện của anh và em không thể đi tới đâu cả. Anh không muốn cuộc đời mình xáo trộn.
Linh chết lặng khi nghe những lời Tuấn nói. Tuấn bỏ đi rồi, còn vợ anh đứng lại. Chị ta vỗ nhẹ lên vai Linh:
- Em vẫn còn dại lắm. Đàn ông muôn đời chẳng bao giờ bỏ vợ, bỏ con đâu. Những gì em làm, những gì em hi sinh xét cho cùng chẳng thấm vào đâu cả. Xin lỗi em nhé. Anh ấy vẫn là của chị… Số tiền em đưa chị, coi như khoản tình phí cho việc mua lấy một bài học, mua lấy chút thời gian hạnh phúc, mộng mơ bên chồng chị nhé. Chào em! Cảm ơn em đã đến dự khai trương công ty của vợ chồng chị.
Linh đớn đau vì tấm chân tình của mình bị lợi dụng (Ảnh minh họa)
Linh trốn chạy khỏi nơi đó như muốn lao ra khỏi cơn ác mộng của đời mình. Từ một cô gái tuổi đã muộn màng, Linh cứ ngỡ hạnh phúc đã mỉm cười với mình khi bản thân yêu chân thành. Cô không ngờ, vợ chồng họ lại có âm mưu tồi tệ đến vậy. Nhưng chuyện này, Linh chẳng thể nói cùng ai. Cô ôm mối hận một mình, coi nó như bài học lớn suốt đời khi cố chen chân vào một mối quan hệ mịt mờ.
(Hết)
Theo Như Anh (Khám phá)
http://bit.ly/2RFDJdX
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét