“Có những khi thành phố lên đèn, khi mọi người đều tìm về tổ ấm của mình, con lại nhớ nhà mình đến trào nước mắt… Con thèm lắm những đêm yên giấc ngủ trong vòng tay của bố mẹ, con thèm lắm…”
Có thể nói, không ai đi du học mà không trải qua nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương da diết, nhất là những ngày đầu đến nước bạn, trong đêm vắng, trong mùa tuyết đầu tiên… Tâm sự chân thành, hồn nhiên,câu từ mộc mạc và dung dị nhưng chứa đầy cảm xúc của một chàng trai miền Trung, hiện là du học sinh, trong bức thư gửi gia đình một lần nữa cho thấy: không chỉ có con gái, mà cả con trai, hay bất cứ ai xa quê cũng vậy, hai tiếng quê hương – gia đình luôn khắc khoải trong tim.
*Nguyên văn bức thư như sau
Bố mẹ của con!
Con còn nhớ lắm cái đêm hôm ấy, không giường, không gối cũng không chăn, con nằm trên cánh tay bố – trong vòng ôm ấm áp của mẹ rồi cứ thế từng giọt nước mắt con rơi mặn chát và ướt đẫm, xen cái lạnh se sẽ từ những tấm gạch của phòng trọ.
Bố mẹ biết không? Con khóc không phải vì con yếu đuối, cũng không phải vì con sợ hàng tháng thiếu tiền vì bố mẹ sẽ không gửi cho con nữa, mà con sợ rằng sẽ không có thêm cái ngày mà con cùng bố mẹ nằm chung thế này nữa, bởi con lớn quá rồi, làm sao được hả bố mẹ? Con thèm lắm những đêm yên giấc ngủ trong vòng tay của bố mẹ. Thèm lắm những năm tháng ở Việt Nam con về thăm bố mẹ rồi lại lăn lóc trong vòng tay của bố mẹ.
Mọi người vẫn hỏi rằng trai 17, 18 rồi mà vẫn ngủ với bố mẹ không thấy ngại à? Nhưng với con đó là niềm hạnh phúc duy nhất trong căn nhà nhỏ của chúng ta, dù có lớn tới đâu đi nữa thì điều con muốn chỉ có vậy thôi !
Đã 9 tháng trôi qua, cậu con trai của bố mẹ tạm xa gia đình để đến với xứ sở bạch dương và bắt đầu một cuộc sống mới. Con còn nhớ rõ từng giọt nước mắt trên gương mặt bố mẹ khi tạm biệt con. Còn con nhớ như in những lời bố mẹ dặn dò trong đêm trước ngày con đi. Con còn nghe thấy những tiếng thở dài, những trăn trở lo âu hằng đêm trước lúc con đi. Bố mẹ sợ con thiếu thốn đủ bề, còn mẹ vẫn thế vẫn luôn nghĩ rằng con sẽ không tự lo được cho bản thân khi chỉ có một mình, sợ con không đủ bản lĩnh để chống chọi với những thử thách của cuộc sống đang đợi con phía trước… Nhưng bố mẹ đâu biết rằng con đã học được cách sống xa nhà, xa bố mẹ từ bé rồi, lần này chỉ là xa hơn một tý nữa thôi mà…
Trời tây mùa này sôi động và đẹp đẽ lắm bố mẹ à. Chỉ không biết liệu cái mảnh đất cằn cỗi, chịu nhiều sương gió của con có gồng mình vượt qua nổi mùa mưa bão hay không? Miền Trung yêu dấu của con vẫn giữ mãi bản chất tốt đẹp theo thời gian dù cho phong ba bão táp cứ dồn dập ập đến phải không bố mẹ?
Trời tây mùa này – là những cái lạnh se sẽ len qua lớp áo mỏng vào mỗi sáng sớm, luôn là rực rỡ màu sắc hoa cây lẫn lộn, đất trời dịu lại, nắng bớt nồng nàn và tuyết dường như đã dừng hẳn và kéo theo những cơn mưa nhẹ nhàng. Irkutsk chững lại nhiều so với cái buổi ban đầu con đến đây, có lẽ con đã bắt đầu học được cách làm quen với cuộc sống nơi này rồi bố mẹ ạ!
Mỗi tối dạo bước giữa thành phố, cái se lạnh của xứ sở bạch dương này cũng đủ để làm cho con thèm muốn một tối ấm áp quây quần bên gia đình mình, cùng luyên thuyên tâm sự cùng bố rồi chờ những cái bánh, những cái phồng tôm mẹ rán cho 3 bố con. Có những khi còn thèm được về nhà ngay với bố mẹ, đơn giản chỉ là để nằm trong vòng tay bố mẹ để tỉ tê đủ thứ chuyện… thế nhưng sao mọi việc đều khó quá.
Bố mẹ biết không mọi giờ, mọi phút, mọi lúc, mọi nơi, con đều mong muốn được về nhà rồi cùng gia đình ăn một bữa cơm do chính tay mẹ nấu, thèm lắm cái mùi vị quen thuộc, thèm lắm bát cơm nghi ngút khói…
Có những khi thành phố lên đèn, khi mọi người đều tìm về tổ ấm của mình, con lại nhớ nhà mình đến trào nước mắt, con mạnh mẽ thật đấy nhưng nỗi nhớ gia đình nó còn hơn thế nữa bố mẹ à!
Irkutsk nhộn nhịp và tấp nập lắm, nhưng đôi khi con vẫn thấy chạnh lòng, bởi lòng con lúc nào cũng trống trải và cô độc. Dù đứng giữa biển người tràn đầy tình yêu thương thì tim con vẫn biết chỉ có gia đình mới có thể sưởi ấm cho mình mà thôi.
Bố mẹ biết không? Cuộc sống xa nhà dạy con nhiều thứ lắm. Con biết trân trọng tình đồng hương, tình nghĩa bạn bè. Trên mảnh đất xứa sở bạch dương này con mới có thể cảm nhận hết niềm hạnh phúc khi bắt gặp một giọng nói quen thuộc của quê ta, mới thấu hiểu được hơi ấm của bạn bè khi không có gia đình bên cạnh.
Ai đó bảo người miền Trung “gừng cay muối mặn” cũng phải. Đôi khi con thoáng nghĩ bởi dải đất miền Trung quanh năm rì rào gió biển. Chất mặn thấm hồn người miền Trung, hay tại cát trắng, gió Lào khắc nghiệt nuôi con người khôn lớn nên cái mộc mạc, chân thành mà rắn rỏi sẵn có từ lâu? Có lẽ vì thế mà nơi Irkutsk – nơi đất khách quê người này, những người con của khúc ruột miền Trung đó đã gắn kết trái tim, gắn kết nụ cười, gắn kết vòng tay… để thành một gia đình.
Xa nhà, con biết phải tự mình đứng dậy khi chẳng may bị gục ngã. Là đủ mạnh mẽ để kiên cường với những chông gai, là không bao giờ cúi đầu trước hai từ “thất bại”, là không bao giờ cho phép mình dừng lại trước những khó khăn…
Có lẽ nhờ cái khoảng cách 5000 km, con mới nhận ra được những phút giây ngắn ngủi quý giá khi mỗi lần nhảy tàu từ Hà Nội về thăm quê. Và có lẽ nhờ câu nói của một người bạn gái trong khóa, rằng không muốn nhắc tới tuổi của bố mẹ, vì sợ rằng con số ấy cứ ngày một tăng dần lên, con mới thấy xót xa hơn khi nhìn thấy sợi tóc bạc trên mái đầu bố, nếp nhăn trên gương mặt mẹ…
Bố mẹ ơi!
Con xin lỗi, vì lúc nào bố mẹ cũng là người gọi điện trước để hỏi thăm đứa con trai vô tâm này. Lúc bố mẹ ốm đau con không thể ở bên. Có những lúc con bốc đồng không nghe lời khuyên nhủ của bố mẹ để rồi nhiều lần buồn vương lên mắt mẹ.
Bố mẹ à! Con chỉ biết nói lời cảm ơn, vì sự bao dung của bố mẹ đã cho con đi xa, tận hưởng cuộc sống sung túc một mình mà không phải cùng ghánh vác những nặng nhọc của bố mẹ nơi quê nhà, những yêu thương, sự chở che, chăm sóc của bố mẹ, những gì bố mẹ đã hi sinh để con có một cuộc sống tươi đẹp nhất. Con cảm ơn bố mẹ vì tất cả…
Cậu con trai của bố mẹ vẫn đang học cách để lớn khôn ở trên xứ sở bạch dương xa hàng ngàn cây số, nhưng con biết rằng trên chặng đường con đi luôn có ánh mắt của bố mẹ dẫn dắt và soi đường. Con sẽ cố gắng với những kỳ vọng bố mẹ đặt ở con, bố mẹ yên tâm nhé!
Bố mẹ à, dù biết rằng việc vượt qua năm dự bị không có gì là khó khăn, và cũng có thể nói là đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra với mỗi sinh viên bên này, nhưng mà con vẫn muốn khoe với bố mẹ một điều rằng giờ con đã là tân sinh viên rồi đó. Không những con mà tất cả bạn bè của con đều vượt qua những thử thách đầu tiên với những điểm số cao nhất. Bố mẹ phải vui lên đó nha!
Nơi xa xôi con sẽ không thể thường xuyên về thăm bố mẹ được, nhưng cậu con trai vô tâm và đáng trách sẽ không quên để dành những suy nghĩ của mình về bố mẹ đâu, và cũng không quên những cuộc điện thoại ngắn ngủi dù chỉ một câu: “Con yêu bố mẹ nhiều lắm”.
Ngày này trôi qua, ngày khác lại tới, cứ mỗi ngày như thế con lại chạy đua, lao vào những ước mơ và dự định, con hứa rằng sẽ có ngày con bình an trở về, và đền đáp công ơn bố mẹ bấy lâu nay. Cậu con trai này nhớ bố mẹ nhiều lắm – nơi sưởi ấm tâm hồn con và cũng là nơi rộng cửa dang tay đón con mỗi lần trở về.
Theo duhoc.usc.edu.vn
https://ift.tt/3iSnKTP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét