Có ai đó đã nói với tôi thế này: "Nhiều lúc bỏ lỡ một vở kịch, một bộ phim là chuyện bình thường. Nhưng nếu bỏ lỡ nhân duyên thì lại là chuyện lớn, bởi vì nhân duyên thì ảnh hưởng đến cả đời. Gặp sai, chọn sai... thế là bỏ lỡ cả một đời". Tôi lựa chọn bỏ anh và tôi thầm cảm ơn vì quyết định đó. Thế thôi.
Con người ta có bên trái một trái tim để đặt vào đó những điều rõ ràng và chân thật cần phải ghi nhớ, còn bên ngực phải, ta cũng có quyền lưu lại một trái tim khác và đặt vào những điều bé nhỏ nhưng quan trọng, cần thiết nhưng mơ hồ...Đúng thế còn gì.
Có những ngày, bên ngực trái lại loạn nhịp vì vội yêu,vội thương, vội chấp nhận. Lạ lùng thật đấy, thường thì khi mất đi cái gì đó thì con người ta mới cảm thấy thứ mất đi đó trở nên quan trọng thì phải. Tôi đã rời xa anh bởi những tháng ngày tôi yêu anh say đắm điên dại và anh thì ngược lại đến đau lòng. Có những ngày tôi ghì chặt tay mình vào vách tường nơi căn trọ chật hẹp chỉ để suy nghĩ: Có nên rời xa?
Tôi vẫn nhớ, có những ngày, ngồi bên anh nghe anh líu lo với những câu chuyện không đầu không đuôi thôi cũng cảm thấy gần gũi đến lạ. Có những ngày tay trong tay bên anh rồi lại nói thương anh hoài thương hoài như thế đến tận trăm lần không thôi. Có những ngày ngã vào lòng anh hai tim cùng đập vậy mà hạnh phúc đến vô thường. Có những ngày có nhau, tôi yêu anh nhiều hơn những gì tôi nghĩ. Vậy mà đã xa thì xa, thế thôi. Không oán trách, không giận hờn, không hối hận và càng không cảm thấy bận lòng bởi một người của hiện tại không – xứng – đáng như anh.
Mất tôi, hẳn là anh tiếc nuối rất rất nhiều. Chỉ vì anh cứ nghĩ tôi yêu anh thì sẽ bên anh và chịu đựng mọi thương tổn để chờ đợi anh nhưng không phải thế. Tôi yêu anh là có thật và tôi quyết định rời xa anh cũng thật lòng như lúc tôi đến bên anh vậy. Anh quá vô tâm, anh quá tà n n hẫn, anh quá ngốc nghếch, ngốc đến nỗi không biết thế nào là yêu để mà trân quý. Tôi đã từng bế tắc đến ngạt thở trong chính câu chuyện tình giữa tôi và anh.
Tôi yêu anh và đã có lúc tôi thiết nghĩ tôi đang sống cho anh nhiều hơn và vì tình yêu ấy mà tôi nhận ra mình tồn tại. Thế mà, cái chất lì lợm cứng đầu của tôi cũng đánh gục con tim yếu đuối của mình, tôi lấy hết dũng khí để hất g anh ra khỏi ngực phải để bây giờ anh có cơ hội hối tiếc và tôi có cơ hội để quen một người khác. Bởi vì tôi biết, trái tim vốn dĩ cố chấp cứ thích đùa cợt với lý trí để mà đ ập loạn nhịp vì anh đến tận cùng của nỗi nhớ.
Chỉ tiếc một điều, lúc bên tôi sao anh không níu giữ, lúc bên tôi sao anh không thành tâm yêu tôi. Khi tôi rời đi, anh lại trách móc. Tôi là phụ nữ, không phải gỗ đã ngàn năm để chờ đợi anh cả đời. Tôi chẳng phải một người siêu năng lực để mà yêu anh không toan tính. Đã lắm lúc tôi tự hỏi lòng rằng tôi yêu anh thật sao? Liệu rằng tình yêu này là gì? Có phải là một trò đùa anh thích đến thì đến, đi thì đi? Tôi đã gặn hỏi lòng mình thay vì hỏi anh những điều vô lý đó. Nhưng suy cho cùng thì khi chúng ta yêu một người thì chúng ta luôn dành câu trả lời tốt nhất để lấy lý do ở lại bên người mà ta yêu thì phải – Tôi là một trong số đó đã từng. Thế đấy, đã có lúc ng u ng ốc đến vậy. Rõ ràng, con người ta sống trên đời chỉ là mong sẽ có ai đó yêu thương họ thêm một chút, quan tâm thêm chút, rồi khi mất đi thì sẽ có kẻ thương tiếc nhớ về. Còn nếu có ai nói không cần thiết, chẳng qua là tự nhắc nhở bản thân, sợ hãi sẽ hụt hẫng mà thôi. Bỏ thì thương mà vương thì tội. Đã không yêu thì dừng lại thôi. Anh không dừng thì em buông trước vậy.
Có ai đó đã nói với tôi thế này:"Nhiều lúcbỏ lỡ một vở kịch, một bộ phim là chuyện bình thường. Nhưng nếu bỏ lỡ nhân duyên thì lại là chuyện lớn, bởi vì nhân duyên thì ảnh hưởng đến cả đời. Gặp sai, chọn sai... thế là bỏ lỡ cả một đời". Tôi lựa chọn bỏ anh và tôi thầm cảm ơn vì quyết định đó. Thế thôi.
Guu
http://bit.ly/2ZCFIAR
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét