Chúng ta không thể khôn lớn mà trong đời chẳng xảy ra chuyện gì buồn bã hay khó khăn. Trưởng thành, đồng nghĩa với việc ta phải đối mặt với rất nhiều nỗi buồn mà dù có muốn tránh cũng chẳng thể nào tránh được.
'Có những chiều, giữa phố xá đông chợt thấy quặn lòng. Về nhà hay đi đâu? Về nhà với ai? Ừ thì không ai chờ đợi, đưa đón. Chiều còn gì nữa đâu ngoài mình tôi và những nỗi buồn. Tôi mang tia nắng tàn ngồi nâng niu. Đã có bao giờ bạn cảm thấy cô đơn chưa? Một buổi chiều tàn vội vã loay hoay với những nỗi niềm của riêng mình. Cuộc đời ai cũng đã có những câu chuyện rất thật. Và tôi cũng đang có một nỗi buồn thật đẹp.'
Ngoài gia đình, có lẽ ai cũng có cho riêng mình một hoặc nhiều người bạn thân, bạn chí cốt. Đó là những người mà ta nghĩ là dù có chuyện gì xảy ra họ cũng sẽ không bao giờ đứng về phía chống lại mình. Chúng ta tin tưởng người đó vô cùng, mọi chuyện buồn vui trong cuộc sống đều kể cho người đó nghe.
Chúng ta tưởng rằng mối quan hệ thân thiết giữa mình và người đó thậm chí sẽ kéo dài mãi mãi, thậm chí còn thầm cảm ơn số phận vì đã đem đến cuộc đời bạn một người tri kỷ như vậy. Cho đến khi ta phải đối mặt với những chuyện khó khăn trong đời, bị rất nhiều người hiểu lầm và xa lánh, thì người đó lại biến mất và chẳng hề ở cạnh ta như ta vẫn tưởng. Khi ta chủ động liên lạc để tìm kiếm sự đồng cảm, ủi an, thì người đó từ chối và nói rằng không muốn gặp gỡ ta nữa. Rồi người đó đứng về phía chống lại ta, để ta bơ vơ một mình và đau khổ vì phải chịu đựng cảm giác bị người bạn thân thiết của mình quay lưng và phản bội.
Có thể người đó rời xa ta chẳng cần có lý do gì, hoặc những lý do người đó đưa ra đối với ta lại vô cùng sáo rỗng. Và rồi ta nhận ra được rằng, tình bạn này hóa ra cũng đã đến lúc cần phải kết thúc. Mọi niềm tin mà ta đã luôn dành cho họ, đến cuối cùng cũng trở thành một điều gì đó thật vô ích và vô nghĩa.
Chúng ta đã luôn mưu cầu có được vài người bạn thân thiết sẽ trọn đời ở bên cạnh mình, luôn tin tưởng và cho ta những lời khuyên, lời an ủi những lúc ta cần. Dẫu cho cả thế giới có chống lại mình thì người đó vẫn sẽ không bao giờ rời bỏ ta mà đi. Nhưng lớn khôn, ta nhận ra rằng việc tìm kiếm được một người như thế này thật khó khăn biết bao.
Tình bạn có thể tan vỡ thì tình yêu cũng thế. Thất tình còn là một câu chuyện còn đáng buồn hơn.
Yêu và được yêu là cảm giác hạnh phúc, nhưng chia tay thì luôn là một chuyện buồn. Tình cảm mà chúng ta dành ra cho việc yêu đương thậm chí còn nhiều và mãnh liệt hơn tất cả những việc khác trên đời. Chọn một người để yêu, ta đã luôn hy vọng rằng mình và người đó có thể mãi mãi ở cạnh bên nhau. Nhưng chuyện gì đến thì lúc thích hợp nó nhất định sẽ đến.
Cảm xúc không còn thì tình yêu tự nhiên sẽ tan vỡ dù chúng ta có cố gắng níu kéo đến mức nào. Khi thời gian trôi đi, mọi cảm xúc đều có thể xuất hiện, hoặc là chúng ta có tiếp tục yêu nhau mãnh liệt, hoặc là chúng ta đã quá chán nản sau những giận hờn, cãi vã chẳng đi đến đâu, và đau đớn hơn là, người kia đã yêu một người khác và đành phải nói lời tạm biệt với mình.
Trong tình yêu có rất nhiều chuyện đều có thể xảy ra theo cả hai mặt tốt hoặc xấu. Vì chúng ta đã đối đãi quá tốt với tình yêu của mình, nên khi nó tan vỡ thì trái tim ta sẽ chịu đau đớn và thương tổn rất nhiều.
Rồi đến những khi cố gắng tìm cho mình một vị trí ổn định trong cuộc sống, ta lại đối mặt với những bất lực khi mãi mà chẳng thể kiếm cho bản thân một công việc ra hồn.
Chúng ta mãi vẫn không tìm được trong khi nhìn thấy bạn bè mình lần lượt đều tìm được việc làm, một số người khác còn tự lập nghiệp và làm chủ công việc của chính mình. Cảm giác thất nghiệp thực sự rất đáng sợ, nó luôn khiến chúng ta lo lắng và sợ hãi về tương lai vô định của chính mình.
Chúng ta không tìm được việc làm, chúng ta cảm thấy bất lực, loay hoay lúng túng, không biết phải làm gì, đi đâu, với ai. Chúng ta không có tiền, không đủ khả năng chi trả cuộc sống cá nhân, chúng ta sống với hai bàn tay trắng và cảm thấy sợ hãi khi không thể tìm được cách sinh tồn giữa cuộc đời này.
Chúng ta còn tiếp tục trở thành gánh nặng đối với gia đình dù bố mẹ nói không sao. Đó chính là một cảm giác thất bại và khiến chúng ta gục ngã, suy sụp hoàn toàn. Và thời gian cứ thế trôi đi, chúng ta vẫn sống như một người vô dụng với một cuộc đời vô định. Đây chính là cảm giác vô cùng đáng sợ và khó khăn, đến nỗi chỉ thở cũng thấy ngột ngạt và đôi lần chỉ muốn mình có thể tan biến đi ngay lập tức trong cuộc đời này.
Sau đó, chúng ta còn nhận ra rằng khi mình càng khôn lớn, có nhiều người thân của mình càng dễ rời xa cuộc đời hơn.
Khi còn nhỏ, chúng ta cứ vô tư và ngô nghê với suy nghĩ rằng con người là bất tử và chẳng ai phải chia ly với ai. Khi ông hoặc bà của ta mất ngày ta còn nhỏ, chúng ta chưa đủ nhận thức để nhận ra chuyện chia ly đó thực sự đau khổ đến mức nào. Chúng ta chỉ buồn, khóc, rồi tin tưởng vào điều mà người lớn nói: Họ chỉ ngủ một giấc dài thôi vì đã quá mỏi mệt với cuộc đời này rồi. Khi hết mệt, họ sẽ lại tỉnh dậy và tìm đến chúng ta.
Chúng ta chẳng hề nghĩ rằng chuyện chết chóc có gì quan trọng, một người ra đi nghĩa là họ chỉ đang tìm kiếm giấc ngủ bình yên cho bản thân mình. Nhưng thật buồn khi ta ngày càng khôn lớn, người thân mất đi và việc biết rằng từ nay về sau sẽ chẳng thể gặp gỡ hay nói chuyện với người đó nữa là một chuyện thật buồn.
Khi chúng ta khôn lớn, ông bà, cha mẹ của ta cũng ngày càng già nua và ngày phải xa đất xa trời của họ cũng đến gần hơn rất nhiều. Rồi sẽ đến lúc ta đủ trưởng thành để nhận ra việc người thân của mình qua đời vốn dĩ là một chuyện rất đau khổ. Khi họ đã ngủ một giấc ngủ cuối cùng của cuộc đời đã trải qua thật nhiều sóng gió của mình, nghĩa là họ sẽ không bao giờ tỉnh dậy lần nữa, và ta cũng chẳng thể gặp gỡ hay lại nói chuyện cùng họ vào một ngày thật xa nữa.
Chúng ta khôn lớn với nỗi sợ hãi rằng người thân mình đã yêu thương bấy lâu nay rồi cũng đến lúc phải nói lời chia tay thực sự với mình. Đến một lúc bất ngờ nào đó, họ cũng có thể ra đi, hoặc khi chúng ta đã chuẩn bị tinh thần chờ cho ngày đáng buồn đó đến, họ cũng sẽ ra đi. Thời gian trôi, số tuổi của mỗi người cứ tăng dần mà chẳng bao giờ giảm hay đứng lại một chút. Vì thế, khôn lớn rồi đồng nghĩa với việc ta phải chịu đựng nỗi đau khi biết người thân của mình sắp qua đời, và khi họ đã thực sự qua đời.
Trưởng thành thực sự là một giai đoạn khó khăn khi lần lượt những nỗi buồn trong cuộc sống đều tìm đến ta và gõ cửa. Đối diện được với nó hẳn là rất khó khăn và phải chịu nhiều đau khổ, nhưng trải qua rồi chúng ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và tiếp tục quyết định cuộc sống của mình.
NGUYỄN / THEO TRÍ THỨC TRẺ
http://bit.ly/2GS65LC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét