Em không giữ thói quen xem anh còn hoạt động hay không, cũng không còn căng thẳng mỗi lần vào trang cá nhân xem anh đăng gì.
Tối tối thấy mệt thì ngủ chứ không phải chờ anh ngủ trước rồi mới ngủ ngoan.
Em không còn bận lòng lắm về những dòng trạng thái hay những hình ảnh yêu thương của anh, không còn mỗi ngày nghĩ xem anh đang làm gì..
Đôi khi em nhận ra anh như vậy thật là tốt. Là dứt khoát thật tốt, nhẫn tâm cũng thật tốt. Có như thế em mới đành tâm buông bỏ.
Anh quên em rồi thì em cũng không cần phải mỗi ngày lo sợ anh không nhớ em là ai. À là đôi khi cũng phải cảm ơn người đã không tốt với em để em có thể toàn tâm mà rời bỏ..
Đã có nhiều lúc em muốn vứt bỏ hết lòng tự tôn của một đứa con gái để gọi cho anh, òa lên khóc vì nhớ, là nhớ đến rát lòng.
Em nhiều lúc cũng muốn anh biết rằng em mệt lắm rồi, chẳng muốn gì cả, chỉ muốn ở cạnh anh một đời an yên ở một thế giới không có ai cả, chỉ anh, chỉ em, ở cạnh nhau vậy thôi! Nhưng tất cả cũng chỉ là đã-từng..
Anh đã từng thử mở lòng sau một thời gian dài tổn thương rồi lại phải nhận lấy tổn thương chưa?
Anh đã từng nghĩ hôm nay em thế nào? Em ổn không? Hay em quên anh chưa? Anh có từng bận tâm đến em vui hay buồn sau sự dứt khoác đến đau lòng của anh chưa?
Dĩ nhiên chưa phải không? Ừ là chưa nên anh muôn đời không hiểu hết được cảm giác đó như thế nào, là anh không hiểu, anh không muốn hiểu và anh cũng không cần hiểu!
Em – trong mắt anh luôn là người sai đúng không? Đến sai thời điểm, đặt tình cảm sai người, thương anh đến đau lòng là sai, cố chấp chờ đợi anh cũng là sai.
Làm anh bận lòng là sai, vì anh đến mức bị người khác coi thường là sai và viết quá nhiều về anh, về tình cảm của em và về nỗi buồn của em trên mạng xã hội, để người khác đọc được rồi họ đồng cảm với em, làm người yêu anh không vui cũng là sai đúng không?
Em phiền quá, nhỉ? Tự dưng lại bướng bỉnh hạ mình buồn đau nhiều như thế để rồi chính người em thương nhìn em bằng ánh mắt sai trái như vậy, thật có chút không đành lòng.
À không, phải là rất không đành lòng nhưng là không muốn nói…
Em từng nói với anh rồi đúng không? rằng: “Sau này anh phải nhớ rằng em buông không phải vì không thương nữa, cũng không phải em không chờ được hay không chịu được mà là do tình cảm của em khiến anh thấy phiền nên em buông.
Vì em thấy tình cảm của em, anh không cần, không tôn trọng nên em buông”.
Em chưa từng thất hứa với anh. Chỉ cần là anh thì lời hứa của em, em nhất định coi trọng. Nhưng còn anh, anh nhớ anh hứa với em điều gì không? Rồi anh có làm không? Em hi vọng đến thế nào anh có thực hiện không?
À, mà chắc bây giờ anh cũng chả nhớ anh đã hứa những gì đâu đúng không? Chỉ có em, một mình em nhớ. Vậy đến cuối cùng, em trân trọng lời hứa của mình làm gì?
Em có thực hiện được thì cũng có anh ở đây công nhận rồi khen em ngoan, em giỏi, rồi anh thương đâu..
Em không còn viết nhiều về anh nữa, caption cũng chẳng còn liên quan đến anh. Em thay hình nền, thay mật khẩu, xóa hình, xóa số điện thoại, xóa been together, xóa tin nhắn, xóa cả mọi thứ liên quan đến anh và tất nhiên, cũng đang ngày ngày tập xóa anh ra khỏi đầu em.
Em biết anh nhận ra điều đó..
Và tất nhiên, những lúc em thế này mới thật sự biết ơn anh, vì đã làm em đau lòng đến thế, để bây giờ em mới đủ can đảm rời đi...
An Ni Bảo Bối/Dear.vn
https://ift.tt/2UUCYMQ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét